Chúng ta không thể đi cùng nhau đến cuối đường, nhưng những năm tháng đẹp nhất cuộc đời chúng ta đã được ở bên nhau. - Trường THPT Hoàng Mai

Chúng ta không thể đi cùng nhau đến cuối đường, nhưng những năm tháng đẹp nhất cuộc đời chúng ta đã được ở bên nhau.

Trong thanh xuân của mỗi người, có lẽ kỉ niệm ngày tốt nghiệp sẽ là cột mốc khó quên nhất. Ngày hôm đó là lần cuối cùng chúng ta ngồi trong lớp học ấy, đứng trên sân trường ấy với tư cách là một người học sinh. Đó là ngày cuối cùng chúng ta gọi nhau là bạn học, bởi sau này đã trở thành bạn cũ. Ngày hôm ấy, chúng ta tạm biệt trường cấp 3, hừng hực khí thế bước vào kì thi đại học, mơ ước đến một thiên đường mới. Có biết đâu rằng, nơi chúng ta vừa bước ra mới thực là thiên đường…

Một bức ảnh tốt nghiệp chỉ cần 3 giây để chụp, nhưng nó lại lưu giữ kỷ niệm của suốt 3 năm thời gian.

Có một loại tốt đẹp mang tên Thanh Xuân, có một loại chia ly mang tên Tốt Nghiệp.

Tốt nghiệp là một mùa tàn nhẫn nhất, trưởng thành hay không đều phải thu hoạch, trân trọng giữ gìn hạnh phúc trong tay, không nên đợi đến khi thất bại mới hối hận lúc đầu không thích hợp, không nên hơi một tí liền chấp nhận hứa hẹn, xin tiếp tục kết hợp dã tâm, có hoài bão, dã tâm, tranh chấp, bình tĩnh thực hiện, nhưng phải có dã tâm, bạn mới có thể tiến bộ, mới có thể không phạm sai lầm, nên cảm ơn và nhớ rõ thời điểm mà người khác đã từng giúp bạn trong cuộc sống.

Tại ngày ánh mặt trời nắng gay gắt, chúng ta sẽ rời đi, để bữa tiệc thật tốt phải thật náo nhiệt. Sau đó nhìn mọi người dần dần đi khỏi, lại nhìn căn phòng ký túc xá trống trải mà nói lời “Tạm biệt.”

Tốt nghiệp rồi, có một vài người thất vọng rồi, có một vài người thất tình, có một vài người mất tích, có một vài người làm giàu, có một vài người mập ra, có một vài người phát thiếp cưới. Những điều này, hiểu được sẽ lần lượt phát sinh, hiểu được quỹ đạo sống qua ngày tưởng chừng không ngừng, bắt đầu cuộc sống không giống nhau của đời người. Những ngày xa xỉ không đổi ngày qua ngày nhưng mong đừng quên bộ dáng ban đầu của mỗi người, thành quả kết quả, chúng ta đều từng xông vào sinh mệnh của nhau.

Không ai khóc, không ai buồn bã, không ai cố ý uống say. Chỉ dạt dào những lời chúc phúc và trò quậy phá tung trời. Một dòng nước triều gọi là “tuổi trẻ” nhấn chìm tất cả chúng tôi. Khi con sóng rút về một đám mình mẫy ướt sũng ngồi trên bờ cát nhìn cô gái chúng tôi yêu quý nhất đang vẫy mạnh hai cánh tay hạnh phúc bước lên một chặng khác trong con đường đời.